Trái tim anh như bị cô cứa dao vào đau buốt... (Ảnh minh họa)
Anh sẽ mãi nơi đây chờ em
Anh ngồi bất động ở đó, cảm giác như có hàng ngàn tảng đá đè lên mình, nặng trĩu, trái tim anh như bị cô cứa dao vào đau buốt...
Đã bao lần cơn gió vô tình ngoài ban công thổi lướt qua cái bóng mảnh mai, "dễ vỡ" ấy, những lúc đó cô gái lại khẽ mỉm cười... Chứng kiến bao mùa đông đi qua, rồi những ngày hè trở lại, có lúc cô gái đã muốn rời xa cái thành phố đông đúc và ngột ngạt này để đến một nơi xa xôi nào đó mà không ai biết, thế nhưng như có cái gì đó níu giữ, ràng buộc cô trong tâm tưởng mà dù cô đã một lần bước chân đi nhưng không thể bước đi…
Đà Lạt mùa này chắc đẹp và dễ chịu lắm, cô khao khát được trở lại nơi ấy, bình yên như trong những câu chuyện mà cô đã từng đọc. Có những sáng chủ nhật thức dậy, không gian lắng đọng đến từng phút cô lại cứ ngỡ như mình đang ở nơi đâu xa xôi lắm, hoàn toàn không thấy tiếng động của cuộc sống ồn ào, khi đó cô lại nghĩ tới Đà Lạt một chiều sương mù, ảm đạm nhưng cũng không thể ngăn bước chân cô một lần quay trở lại…
Kể từ ngày cô đến Đà Lạt một mình, xa thủ đô ồn ào, náo nhiệt, mọi cái như chìm vào một bầu không khí của sương khói, người đó cũng đã một lần một mình đặt chân đến nơi này, cũng yêu cái tĩnh lặng, cái âm u vùng sương mù ấy, có thể nguời ấy và cô giống nhau quá đỗi, đến nỗi chẳng bao giờ thấy hai người to tiếng hay giận hờn nhau điều gì, đến mức có lần anh vô tình làm cô buồn anh cũng thật khó để nói lời xin lỗi. Cuộc sống cứ thế trôi, trôi như một giấc mộng và nâng niu những ngày tháng bình yên nơi đây, cô nhớ lại khi đang đứng cạnh ban công, nơi có những cơn gió vô tình...
"Còn nghe trong gió... một chút vấn vương... tình yêu đó... cuộc tình nên thơ... giờ tan biến như một giấc mơ..." cô vẫn đang nghe bản nhạc trữ tình lắng đọng tâm hồn cô bấy lâu, kể từ ngày cô quyết tâm rời xa người ấy… Đã nhiều đêm về một mình lẻ bóng, cô dường như không còn cảm nhận được cái cuộc sống xô bồ giữa đất Hà Thành nữa mà lúc nào cũng bình lặng, âm thầm. Trái tim cô giờ đây dường như đã khép lại…
Hôm nay cô chính thức đi làm trở lại. Nghỉ phép hai tháng, hai tháng qua cô không biết rằng công ty đã có những sự thay đổi nhân sự, sáng nay đến cơ quan hai người như chết lặng khi giáp mặt nhau ở đại sảnh, không thể tin nổi khi cả anh và cô lại cùng đứng dưới một bầu trời mà gần hơn nữa là đang đi chung một chiếc thang máy. Cô không thể hiểu tại sao và lúc nào người đó đã có mặt ở cơ quan của cô, càng không thể biết tại sao người ấy lại làm cùng, người ấy cũng không giấu nổi vẻ ngạc nhiên và bối rối, cũng không thể tin lại được nhìn thấy cô nơi này, anh cứ nghĩ giờ này cô đang ở nơi mà cô từng đến, nơi mà cô đã một mình tìm đến những ngày sương mù và đó cũng là nơi anh đã lang thang tìm cô khắp nơi, bao nhiêu câu hỏi đặt ra trong đầu cô và anh, những câu hỏi không thể lý giải được…
Ông trời thật trớ trêu, tại sao lại để cô và anh gặp lại nhau, trong hoàn cảnh ấy, môi trường ấy và sau ngày làm việc hôm nay trở về nhà chắc chắn cô sẽ lên kế hoạch nghỉ việc cho mình và đó cũng là phong cách của cô mà anh là người hiểu rõ nhất.
Anh lặng lẽ đứng bên khung cửa và nhả khói thuốc, đêm nay anh đã suy nghĩ rất nhiều, anh không tin mình còn được gặp lại cô, trong lòng anh bây giờ đang rất rối bời. Tại sao ông trời lại để anh gặp lại cô, bao kìm nén, bao thương nhớ, bao khao khát trong anh giờ đây cứ thế cồn cào tâm can anh, như thiêu đốt, như cấu xé. Cũng vì quá ích kỷ, quá do dự mà anh không giữ được cô bên mình, cũng vì không thể tự quyết định được mọi việc mà anh đành phải chấp nhận buông tay cô để cô ra đi. Đã đủ đau đớn, đã đủ dằn vặt bấy lâu, không lúc nào anh yên giấc ngủ, cứ nhắm mắt thì hình ảnh cô lại chập chờn, cô như chưa bao giờ ra khỏi đầu anh kể từ ngày đó.
Rồi ngày mai sẽ ra sao, khi ngày mai thôi anh lại nhìn thấy cô, rồi làm thế nào để kìm nén tình cảm của anh dành cho cô bấy lâu nay, anh có thể làm lại được không hay đã quá muộn?... Gạt tàn đã đầy từ bao giờ.
Anh có thể ngục ngã bất cứ lúc nào khi trong cuộc đời anh không còn hình bóng cô nữa... (Ảnh minh họa)
Cô và anh hình như không thuộc về nhau, hai người như ở hai thế giới khác, cô cũng không thuộc về nơi này, cô nghĩ thế. Rồi chuyện gì đến cũng đã đến, tối nay anh đã hẹn cô tới quán cafe quen thuộc, chỉ để nói với cô những điều mà anh chưa kịp nói trước đây. Ngồi đối diện với cô, rất gần nhưng anh có cảm giác cô xa xôi quá... cô như chững chạc hơn, nhưng cũng lạnh lùng hơn. Anh lên tiếng trước để xóa tan bầu không khí im lặng đến ghê người mặc dù những bản nhạc cũ vẫn cứ nối nhau không ngừng.- Em à, anh yêu em! Đó là điều mà anh không thể phủ nhận. Khi em đi rồi anh mới nhận ra em quan trọng với anh biết nhường nào, hãy cho anh một cơ hội được không em?
Cô lặng yên, những giọt nước mắt bắt đầu rơi, rồi thi nhau chảy xuống ướt đẫm hai má, cô nghĩ sao anh không nói với cô những lời này trước đó, để bây giờ...
- Đã quá muộn rồi anh à, em không thể…
- Tại sao không thể chứ, chỉ cần em cố gắng chúng ta sẽ lại được bên nhau.
- Không được rồi, em… em đã đính hôn, chỉ còn 19 ngày nữa là em lên xe hoa...
Anh như chết lặng đi, không tin vào tai mình nữa, đầu óc quay cuồng, chân tay bủn rủn, sự thật đấy ư?
- Em nói dối, hãy cho anh cơ hội, anh sẽ không làm em thất vọng nữa đâu.
- Quá muộn rồi, em không còn sự lựa chọn nào khác. Em phải về đây, xin lỗi anh!
- Đừng đi, xin đừng rời xa anh, làm ơn...
Cô toan đứng dậy nhưng bàn tay anh đã kịp níu giữ cô:
- Anh biết chỉ còn 19 ngày nữa, nhưng hãy cho anh một cơ hội, nếu em cố gắng thì dù còn ngày nào anh cũng sẽ vẫn hy vọng ngày đó và mong em trở lại với anh.
- Đã quá muộn rồi, em không thể... cô vụt chạy...
Bóng tối như phủ đầy tâm hồn cô, có thể cô đã sai khi quyết định vội vàng nhưng anh cũng sai khi anh do dự để bây giờ cả anh và cô đều đau khổ thế này. Anh ngồi bất động ở đó, cảm giác như có hàng ngàn tảng đá đè lên mình, nặng trĩu, trái tim anh như bị cô cứa dao vào đau buốt. Và anh có thể ngục ngã bất cứ lúc nào khi trong cuộc đời anh không còn hình bóng cô nữa.
Anh như nghiêng ngả giữa đất Hà Thành ồn ào, sẽ rất khó khăn nếu cuộc sống của anh một nửa là cô không ở bên, sẽ chẳng còn ý nghĩa gì, khao khát gì cho anh. Đến lượt anh khóc, nước mắt lã chã rơi... lệ sầu trong đêm.
Anh biết sau ngày hôm nay thôi anh sẽ mất cô mãi mãi... nghĩ đến đó thôi trái tim anh như bị bóp nghẹt...
Đường nào về nhà hôm nay có bóng em...???
“…Wherever you go
Whatever you do
I will be right here waiting for you
Whatever it takes
Or how my heart breaks
I will be right here waiting for you…”
Traitimbaccuc
***
0 nhận xét:
Đăng nhận xét