Thơ tình: Cánh phượng cuối cùng
Để phượng rơi rồi nuối tiếc giận hờn / Ứ… sao anh không đón lấy tặng em
Cánh phượng cuối cùng
Buổi chiều tà cánh phượng mỏng manh rơi
Nhưng em nhẹ hứng ánh vàng rất khẽ
Để phượng rơi rồi nuối tiếc giận hờn
Ứ… sao anh không đón lấy tặng em
Nhưng em nhẹ hứng ánh vàng rất khẽ
Để phượng rơi rồi nuối tiếc giận hờn
Ứ… sao anh không đón lấy tặng em
Những chiều sau anh đón lá thu phong
Ôi cánh phượng ngày hôm qua chẳng có
Cánh cuối cùng theo gió đã đi qua
Và em cứ giận hờn anh thế đó
Ôi cánh phượng ngày hôm qua chẳng có
Cánh cuối cùng theo gió đã đi qua
Và em cứ giận hờn anh thế đó
Những đêm thu anh chờ trước gió
Và nhẹ nhàng hứng ánh trăng rơi
Em có thấy ánh trăng mong manh quá
Lọt tay anh rồi chiếu má em hồng
Và nhẹ nhàng hứng ánh trăng rơi
Em có thấy ánh trăng mong manh quá
Lọt tay anh rồi chiếu má em hồng
Và cứ thế, em giận anh lần nữa
Bắt đền anh cánh phượng cuối cùng rơi
Với ánh trăng long lanh ngoài biển cả
Em vẫn cười, suốt đời thế thôi anh
Bắt đền anh cánh phượng cuối cùng rơi
Với ánh trăng long lanh ngoài biển cả
Em vẫn cười, suốt đời thế thôi anh
Anh ngẩn ngơ tìm ra nơi biển cả
Lấy trăng vàng về xoa dịu lòng em
Và anh trồng muôn trùng hoa phượng đỏ
Tặng hết cho em chói đỏ tấm lòng
Lấy trăng vàng về xoa dịu lòng em
Và anh trồng muôn trùng hoa phượng đỏ
Tặng hết cho em chói đỏ tấm lòng
Nguyễn Trung Nguyên
***
0 nhận xét:
Đăng nhận xét